Cuộc sống vốn giản dị như sự thật, như bóng đêm, như bốn mùa, như sống chết. Những cảm xúc cũng vậy. Nó không bóng bẩy như vẫn được tô vẽ mà mộc mạc, đằm thắm, nhen lên trong một thoáng nhớ mông lung nào đó.
***
Bến nước ngày xưa anh tắm
Lũ bạn trần truồng khôi hài
Cưỡi cây chuối xông ra trận
Binh tướng cả đàn thối tai.
Lũ bạn trần truồng khôi hài
Cưỡi cây chuối xông ra trận
Binh tướng cả đàn thối tai.
Bến nước ngày xưa em gánh
Bàn tay mảnh khảnh, vai gầy
Ngực chũm cau vừa mới nhú
Phập phồng dưới lọn tóc mây.
Bàn tay mảnh khảnh, vai gầy
Ngực chũm cau vừa mới nhú
Phập phồng dưới lọn tóc mây.
Mùa đông em thôi giặt áo
Mặc hết cũng chẳng đủ dầy
Một chiều anh qua vay gạo
Hai tà ám cả khói bay.
Mặc hết cũng chẳng đủ dầy
Một chiều anh qua vay gạo
Hai tà ám cả khói bay.
Mùa đông anh như rượu say
Má nẻ râm ran ửng đỏ
Mỗi bận lội sông lên bờ
Lạnh run thân còm trước gió.
Má nẻ râm ran ửng đỏ
Mỗi bận lội sông lên bờ
Lạnh run thân còm trước gió.
Thế rồi ngày qua ngày qua
Thật như lá khô, rơm rạ
Thế rồi anh đi thật xa
Lạc lõng giữa lòng phố lạ.
Thật như lá khô, rơm rạ
Thế rồi anh đi thật xa
Lạc lõng giữa lòng phố lạ.
Em ngày một hồng đôi má
Anh vẫn mải mê kiếm tìm
Ngày em theo chồng qua bến
Gạo nở đỏ đến nhói tim.
Anh vẫn mải mê kiếm tìm
Ngày em theo chồng qua bến
Gạo nở đỏ đến nhói tim.
Bến nước bây giờ vắng vẻ
Lũ bạn ngày xưa lớn rồi
Đôi lần anh về xuống bến
Chỉ thấy bóng mình còn thôi.
Lũ bạn ngày xưa lớn rồi
Đôi lần anh về xuống bến
Chỉ thấy bóng mình còn thôi.
ST facebook - Lọc Chọn Bùi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét