mẹ nghĩ rằng nhẽ phải xin lỗi con,
dù thực ra lỗi không hẳn thuộc về phía mẹ,
đêm ấy, cha con say,
ngoại cắc cớ nhớ nhân tình mà quên cài then cửa,
còn mẹ đang chán chường,
gom lá đốt cho cháy cả những nỗi buồn muôn thuở -
ấy là người nhẽ là cha con đã thôi không về nữa,
khi lời thề thối rửa,
mẹ còn gì để mà đợi chờ?
sẽ đắp gì xuống thung lũng bơ vơ?
để bù cho mấy mùa úng ngập, rưng rưng nhớ?
thế là,
trai xa vợ,
gái rơi chồng,
băng qua sông bằng cánh buồm móc dưới đáy ánh trăng đã úa.
dù đời mẹ bỗng từ đó mà hóa thành dang dở,
thì mẹ vẫn yêu con.
nhưng từ những vết sẹo đời mình,
mẹ muốn con hãy tìm một nơi để đến.
bởi làng này nghìn năm rồi vẫn thế,
những con thuyền chưa kịp đi xa đã vướng vào dâu bể,
từ mất mát, ngậm ngủi của mẹ,
họ nhặt ra nụ cười.
ta vỡ ra niềm vui,
là hạt mầm thù hận.
mẹ lo sợ có chiều con lận đận,
bỗng từ đâu , lũ ‘nhân đạo’ tràn về.
máu con tuôn bởi những phiến đá chói lòa ánh hào quang bản sắc.
thứ bản sắc của một dân tộc bất khuất
của một giống nòi trung thực, thật thà,
và những người đàn bà thủy chung, đôn hậu.
và bây giờ, con hãy ra đi thật xa,
ai có hỏi về cội nguồn thì con hãy trả lời bằng im lặng.
những vinh hoa tỏa ra từ bản sắc nơi này,
mẹ hưởng đủ rồi con!
có thể hơi lạc quan song mẹ vẫn hy vọng rằng ngần ấy đủ để thơm thêm ba đời nữa.
chao ôi!
thương làm sao!
quý làm sao!
biết ơn làm sao một dân tộc khéo thủy chung,
khéo nhân hậu rồi khéo cà …thật thà.
ST facebook - Hà Hải Cao
để bù cho mấy mùa úng ngập, rưng rưng nhớ?
thế là,
trai xa vợ,
gái rơi chồng,
băng qua sông bằng cánh buồm móc dưới đáy ánh trăng đã úa.
dù đời mẹ bỗng từ đó mà hóa thành dang dở,
thì mẹ vẫn yêu con.
nhưng từ những vết sẹo đời mình,
mẹ muốn con hãy tìm một nơi để đến.
bởi làng này nghìn năm rồi vẫn thế,
những con thuyền chưa kịp đi xa đã vướng vào dâu bể,
từ mất mát, ngậm ngủi của mẹ,
họ nhặt ra nụ cười.
ta vỡ ra niềm vui,
là hạt mầm thù hận.
mẹ lo sợ có chiều con lận đận,
bỗng từ đâu , lũ ‘nhân đạo’ tràn về.
máu con tuôn bởi những phiến đá chói lòa ánh hào quang bản sắc.
thứ bản sắc của một dân tộc bất khuất
của một giống nòi trung thực, thật thà,
và những người đàn bà thủy chung, đôn hậu.
và bây giờ, con hãy ra đi thật xa,
ai có hỏi về cội nguồn thì con hãy trả lời bằng im lặng.
những vinh hoa tỏa ra từ bản sắc nơi này,
mẹ hưởng đủ rồi con!
có thể hơi lạc quan song mẹ vẫn hy vọng rằng ngần ấy đủ để thơm thêm ba đời nữa.
chao ôi!
thương làm sao!
quý làm sao!
biết ơn làm sao một dân tộc khéo thủy chung,
khéo nhân hậu rồi khéo cà …thật thà.
ST facebook - Hà Hải Cao
0 nhận xét:
Đăng nhận xét