Chú tôi gọi điện lên báo. Việt ơi, cháu về khuyên em hộ chú. Nó nghiện mấy năm.nay, chú không có cách nào, đành xích nó vào chân giường. Nó không chịu, cứ đòi cắn lưỡi tự tử.
Nghe thấy cíu người là tôi lại phải về ngay. Tôi hỏi con ranh con. Giờ mày ngày mấy cữ. Nó giơ 2 ngón tay. Thế không đủ cữ thì người mày thế nào, nó bảo, như bị mối đục xương. Chân tay bứt rứt, bồn chồn, không thể chịu nổi.
Tôi phá lên cười bảo, mày ngu lắm. Nghiện thế mà đã đòi tự tử. Anh mày đây ngày 3,4 cữ. Không đủ cữ cũng bồn chồn, bứt rứt không yên. Mắt nó sáng lên bảo. Ông già không có đây. Em tép.
Tôi lại cười khùng khục bảo anh mày nghiện phây. Chơi cái này còn hơn hàng trắng. Tôi thuyết 1 hồi bảo mày chuyển sang cái này đi. Lành hơn, nhưng cũng đừng bập sâu như anh. Nó bảo ok, a bảo bố thả e ra.
Tôi lại ra bảo ông chú. Chú mua cho nó cái đt. Cứ xích nó đã. Để nó chuyển nghiện rồi hẵng thả.
Chú tôi ù ù cạc cạc rồi chạy đi mua điện thoại.
Hôm qua tôi về, định sang liên hoan mừng e tôi chuyển nghiện thì thấy ông mặt nhăn như táo tầu. Ông bảo, nó có cắt được cơn đéo đâu. Nhưng giờ nó nghiện cả phây phiếc của cháu. Toàn chụp hình đang hít với bị xích. Cả họ biết rồi. Chú đi chết đây.
Con ranh con thấy tôi bèn khoe. Hình bị xích bão like anh ạ. Hít thì tởm hơn. Hẳn 2k, bọn nó cm động viên e ghê lắm.
Tôi về. Tôi hại chú, hại e tôi rồi ối giồi ôi.
ST facebook - Việt Hoàng
Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét