VÔ TÌNH
--------------
--------------
5 giờ sáng, điện thoại rung liên hồi. Nó nhấc máy trong cơn ngái ngủ. Giọng đầu bên kia nức nở:
- Anh! Em buồn quá! Đêm hôm qua em bị chồng đánh! Hôm nay anh có đi làm không? Tí trời sáng mình gặp nhau anh nhé?
- ...
- Tệ lắm anh ạ! Đúng là lòng người không biết đâu mà đoán trước được! Anh ấy cặp với một con chả ra gì mấy tháng nay rồi. Em phát hiện ra, em tra vấn rồi làm ầm lên thì đánh chửi em... Em chán quá rồi anh ạ! Em muốn chết!
- Em! Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh em nhé! Đừng làm gì dại dột! Hãy nhớ em vẫn đang còn có một thiên thần vô cùng đáng yêu em nhé!
- Tí mình gặp nhé! Em sẽ kể cho anh nghe!
- Anh ...
- Anh sao vậy? Anh không muốn gặp em à? Lúc này em rất nhớ anh, C ạ!
- ...
- Anh nói gì đi chứ?
- Hôm nay anh phải đi làm em ạ...
- Ồ em hiểu rồi! Em cám ơn anh!
Tiếng tút tút ngắt kết nối lạnh lùng vang lên...
Nằm mãi chả ngủ tiếp được. Nó cứ vắt tay lên trán nghĩ mông lung! Rồi trở dậy bới tung tủ đồ kiếm tìm. Cuốn nhật kí đã hơi ố vàng vẫn còn đó những dòng chữ ngày nào:
"Hôm nay nhận được thiệp mời của em, anh lại nhớ về những ngày xưa:
Ngày...tháng...năm...
- Em ơi em hết yêu anh rồi à?
- Vâng!
- Thế còn chuyện....?
- Hihi anh ngốc của em ạ, đâu phải cứ quan hệ với nhau là phải lấy nhau đâu anh?
Vừa nói khóe miệng xinh kia vừa cười với đầy vẻ bao dung như người chị giảng bài cho em trai...
- Ừ...
Mười mấy năm qua rồi, anh vẫn chưa quên câu nói ngày ấy! Cảm ơn em đã giúp anh lớn hơn, trưởng thành hơn! Chúc em sẽ mãi hạnh phúc với bến đỗ dù có muộn màng!"
Gập cuốn nhật kí lại, nó ra phòng khách châm thuốc hút. Làn khói trắng bồng bềnh như muốn đưa mọi thứ vào quên lãng...
ST facebook - Khách Độc Hành
0 nhận xét:
Đăng nhận xét