Quen nhau trên mạng, 5 năm rồi mà cô chưa một lần đòi gã đưa về nhà. Gã làm gì, văn phòng ở đâu, gã không kể cô cũng không gặng hỏi. Gái Sài gòn đơn giản vậy. Cô hay bận short, cặp giò dài thon và rám nắng. Gã hay rủ cô ra Thanh đa câu cá, chiều ngồi vỉa hè đá mấy chai bia Sài gòn với dăm con mực nướng, đơn giản như vậy.
Mãi sau này, trong quán cafe vắng, đêm mưa, cô nhìn thẳng vào mắt gã
-- Anh có định cưới em không đấy? 5 năm biết nhau rồi.
Gã im lặng, nghe rõ từng giọt cafe tí tách.
Gã không thể dối nàng là đã có vợ, những tay đàn ông đa tình thường rất khó thú nhận điều đó.
Nàng khóc trong im lặng, gã bối rối và ân hận.
-- Thôi được, tuần sau em sẽ qua Úc. Ba mẹ đã hối em mấy năm nay rồi, em ở lại là chờ anh nói cưới em.
Nàng đi thật, gã chở nàng ra sân bay, hàng me trôi trôi dần. Gã tần ngần nhìn chiếc Boeing 777 chỉ còn là cái chấm nhỏ xíu trên nền trời xanh ngắt.
Rồi thời gian qua đi, gã lặn ngụp đời cơm áo, chả nghĩ đến nàng nữa. Đùng cái nàng gọi
-- Em sắp cưới chồng. Anh sang dự nhé.
-- Ừ, nhưng em lấy ai?
-- Chồng em là một thương gia gốc Du bai. Ổng ghen lắm, ổng sợ mất em nên quản lý hết các tài khoản Yahoo, Face book.. số này là e mua để talk riêng với anh. Nhớ khi em nhá máy hãy gọi.
Gã bay sang Sidney dự đám cưới nàng. Đêm trước lễ cưới, 9h tối nàng ghé ks ở Dowtown, nhìn thánh thiện và đẹp rực rỡ. Cô cầm tay gã, gã chu miệng, vòng tay định ôm nàng. Nàng né rất khéo và kiên quyết
-- Hãy là anh trai anh nhé.
Nàng cười khúc khích mà mắt đẫm lệ.
Hôm về Vn, vợ chồng cô chở gã ra sân bay.
Tay chồng ôm vợ kè kè.
Gã buồn mềnh màng
Không đánh mà đau.
KHP
ST facebook - Hung Kieu Pham
Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét