Blogs Tin Tức

Nổi Bật

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Em

Tôi là con út trong gia đình, bố mẹ tôi cũng đều là con út, nên tôi không có em ruột, cũng chẳng có em họ. Em,là cách tôi gọi con trâu mà tôi đã từng nuôi. Tôi không còn nhớ nhiều về em, bởi với tôi, em vẫn còn sống ở trong tôi,mỗi ngày và có lẽ là cho đến cuối đời này. Khi nào tôi ngừng sống, em sẽ chết.
Em tôi đó, ngày cha đón em về, em mới chỉ là con nghé ngọ với đôi sừng mới nhú, đôi mắt to đen láy và những lông tơ vàng óng ả mượt như nhung.Khỏi nói, khi cha “đục” mũi em để luồn sợi dây thừng vào, tôi đã đau xót đến mức nào. Cha bảo “nó là nghé non, còn phải vực nhiều con ạ”. Vực _nghĩa là rèn luyện cho 1 con nghé dần trưởng thành để làm trâu ấy. Mỗi lúc em đi cày,tôi ngồi cắt cỏ bờ, thấy các anh mình vụt roi vào đít em để em đi nhanh hơn mà tôi đứt từng khúc ruột... Tôi thương em vô ngần...Ấy vậy mà khi cha trao sợi dây thừng vào tay tôi, tôi mừng như bắt được vàng. Chao ôi, em như món quà quý giá mà Thượng Đế ban tặng cho tôi vậy. Đúng là trẻ con, niềm vui hay nỗi buồn, đều nhanh đến nhanh đi, trong vắt...Tôi yêu tất cả những thứ con con :nghé con, chó con, gà con, mèo con... Với tôi, chúng là những thiên thần.
Khi em mới về, tôi ham em lắm. Tối tối , tôi lẻn ra chuồng trâu, ôm em , mân mê em, vỗ về em. Tôi quá vui nên tôi cứ nghĩ, chắc em cũng vui vì em đã có tôi yêu em. Tôi cứ nghĩ thế, cho đến 1 hôm, tôi thấy em đứng trên triền đê mênh mông gió và bạt ngàn hoa cỏ may,hướng đôi mắt thẳm sâu về ngôi làng phía bên kia con sông. Em cất tiếng kêu “nghé ngọ ơ..., nghé ngọ ơ...” ... Tiếng em tràntheo những con sóng nước, lay động cả 1 khúc sông quê lúc triều về...
Tôi đã thấy những đêm, dưới ánh trăng, mắt em mờ sương... Em nhớ mẹ...
Tình yêu, ôi có đôi khi tình yêu của người này, phải đổi bằng sự chia xa mãi mãi của người kia...Tôi muốn bù đắp cho em bằng tất cả những gì tôi có thể mang đến.
Tôi chăm em lắm. Người ta thả trâu theo đàn rồi ngồi chơi với nhau nên trâu của họ thường gầy.Tôi dắt em đi khắp mọi nơi, dẫu là xa xôi như Đầm Nhà Mạc hay nương Cái Tắt. Cứ nơi nào có cỏ ngon là đôi chân nhỏ bé của tôi sắn sàng đi bộ cả chục cây số. Thi thoảng, tôi lại tranh thủ chui vào từng bờ lúa cắt cỏ, lội cả xuống ruộnglúa tìm cỏ lồng vực để mang lên cho em ăn. Tôi kiếm ăn cho em bất cứ khi nào có thể. Tết đến, tôi biết em sẽ không được ăn ngon vì tôiphải ở nhà làm cơm cúng. Thế nên năm nào cũng vậy, những ngày giáp tết , tôi lại tất tả quẩy đôi quang gánh xuống Đầm Chua, Núi Đồn hoặc ven sông Bạch Đằng cắt cỏ lăn, cỏ lác về cho em ăn trong 3 ngày tết. Nước lạnh và cao đến ngang thắt lưng ...Dù nắng hay mưa, hay là giông là bão, tôi chưa khi nào để em phải đói.
Em béo lấp u, da đen bóng, săn chắc và khỏe mạnh. Em đẹp nhất đàn trâu trong làng. Em đang làm gì, ở đâu cũng nổi bật nhất và tôi dễ dàng nhận ra em từ xa. Em đánh nhau chưa bao giờ thua. Nếu có thua thì cũng là lúc tôi không có mặt ở đó, chỉ được nghe kể lại. Chắc tại vì em sĩ với tôi.
Em tham ăn lắm, no phòi cả cứt ra đít mà vẫn ăn.Tôi toàn phải "phanh" em đấy. Em khôn như không phải là trâu vậy. Có lần tôi cho em đi ăn xa, tận bên Đầm Nhà Mạc, về đến chỗ chòi nhà ông Gừng thì trời tối quá. Tôi sợ nên bảo em" em đi nhanh lên nào, không chị sợ lắm". Em ăn no lặc lè mà cố gắng cõng tôi về thật nhanh.
Em rất cưng tôi .Loài trâu vốn ghét ai đứng trước mặt cản đường, cũng không thích cho ai ngồi lên đầu. Nhưng em cho tôi làm điều đó. Tôi cũng có thể nằm trên lưng em mà ôm hàng giờ. Cảm giác thật an toàn và ấm áp.
Với tôi, em là người bạn thân nhất. Tôi vốn là đứa trẻ kiệm lời nhưng có chuyện gì tôi cũng nói với em. Dẫu đó là khi tôi mang vỏ trấu ra trộn với rơm ẩm để hun khói đuổi muỗi cho em, hay là khi tôi bị ai đó đánh đòn, hay là khi tôi thèm được ăn kẹo , thèm có áo mới áo hoa vào ngày tết mà không thể có... Tôi cho em thấy những ước mơ của tôi : rằng tôi muốn cha thôi đừng đánh mẹ nữa, tôi muốn lớn thật nhanh để kiếm cho cha mẹ tôi thật nhiều tiền , để những bữa cơm nhà tôi không còn phải độn nhiều khoai sắn...Để anh em tôi không phải nhìn nét mặt của nhau mà tự biết mình chỉ được ăn cơm những từng nào...Tôi nói với em, vì em ...không biết nói. Nhưng qua ánh mắt của em, tôi biết em thương tôi.
Nếu ai chưa từng nhìn thật lâu vào đôi mắt trâu, sẽ không thể biết mắt trâu rất đẹp. Con ngươi to, đen và long lanh. Mi dài và cong. Lòng mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước. Nhà tôi hồi ấy chưa có gương để soi. Nhưng tôi đã thường thấy tôi qua mắt em, thật xinh. Và hẳn là, em đã thấy em thật đẹp và lớn lên mỗi ngày trong ánh mắt tôi.
Tôi nhớ những sớm mùa đông, khi sương còn giăng lối trên những ngọn cỏ non tơ,tôi dắt em len lỏi từng bờ lúa, em mẩn mê gặm cỏ, tôi hít căng lồng ngực thứ hương cỏ thơm nồng say man mát...
Tôi nhớ những chiều hoàng hôn nhạt nắng ,khi ánh mặt trời khuất dần sau triền núi, thả xuống thượng nguồn sông Bến quê tôi thứ ánh sáng hoang hoải diệu kỳ. Tôi cưỡi lên lưng em rồi liêu qua sông. Em giương cặp mắt mơ màng và ngóc cái mũi phịt nước khoái trá khi tôi nhẫn nại và cần mẫn bắt rận rồi kỳ cọ cho em. Em thích tôi vân vê 2 cái mép của em. Hai cái mép mềm mại, những lông là lông. Đôi khi, em khiến tôi phá lên cười khi bắt gặp nụ cười của em_nụ cười khôngcórăng ở hàm trên.
Tôi nhớ những ngày thu gió heo may, tôi nằm bên em trên bãi bồi ven sông , ngắm trời cao xanh trong. Ngắm vi vút sáo diều no gió. Những cánh diều mang ước mơ của tôi đến với thiên thần.
Tôi nhớ những lần ngủ quên trên lưng em... Em khẽ khàng gặm cỏ, khẽ khàng đi. Em sợ tôi thức giấc khi đang mơ. Những giấc mơ bay bổng diệu kỳ...
Thế mà 1 ngày...cha tôi muốn mua máy cày,cha muốn bán trâu đi. Các anh trai tôi, họ cần có thứ để làm việc, kiếm thêm thu nhập cho gia đình quá đông miệng ăn của tôi. Con trâu với nhà tôi khi đó, là tài sản lớn nhất,và cũng cần thay thế. Vì máy cày cho năng suất cao hơn. Tôi khi ấy dù đã mười mấy tuổi, nhưng vẫn chưa hết dại khờ. Tôi đã toan tính 1 cuộc tẩu thoát cho em vào đêm đó. Nhưng rồi tôi đã thay đổi ý định, khi bắt gặp cha tôi ngồi thở dài hàng giờ nơi bậc cửa. Tôi lặng lẽ nép sau cái cột dưới mái hiên. Dưới ánh trăng, tôi thấy bóng cha đổ dài trên bức vách...Tôi chạy băng băng qua cánh đồng, băng băng ra triền đê lồng lộng gió. Đêm đó, tôi đã không tới thăm em.
Sáng hôm sau,vâng lời cha, tôi dắt em ra Lò Vôi giao cho người ta như bố tôi đã hẹn. Em vẫn không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Tung tăng trêu gái. Hít hít ngửi ngửi con trâu cái nhà anh Cậy . Khi tôi trao sợi dây thừng vào tay người lái buôn, em đứng sững nhìn tôi trân trối. 1 dòng nước đã ứa ra nơi con mắt bên phải của em. Tôi đã không đủ can đảm để dối diện với em. Tôi biết, sau lưng tôi khi ấy,là em...đang ngoan ngoãn cúi đầu bước theo người ta.
Đêm ấy, tôi biết người ta đưa em qua sông trên 1chiếc thuyền nan về lò mổ. Đêm đó, mẹ tôi nói, người ta giết trâu bằng cách cột chặt nó vào cái cột rồi lấy búa tạ đập vào đầu...
Ánh mắt em, giọt nước mắt của em, đã từng ám ảnh tôi nhiều đêm . Chúng tôi đã phải xa lìa nhau mà không thể nói 1 câu tạm biệt. Tôi đã không thể đến thăm em vào đêm cuối cùng ấy. Tôi đã không thể quay lại nhìn em vào lần cuối ấy. Em cũng đã đành lòng ngoan ngoãn bước theo người ta...Điều đó đã làm trái tim tôi tan nát. Nhưng tôi biết rằng, trong ánh mắt của em, trong thái độ ngoan ngoãn bước đi của em, hơn thế nhiều điều là những gì tôi có thể nhận lấy...
Thi thoảng tôi vẫn gặp lại em trong những giấc mơ. Tôi vẫn tin , em luôn ở đâu đó trên kia, ở bên tôi. Người ta thường thắc mắc, không hiểu sao mắt tôi nhìn rất lạ, sáng hơn nhiều so với người thường. Tôi thì biết rất rõ ,vì trong mắt tôi có linh hồn em. Em chưa bao giờ chết. Khi em ngã xuống, là khi em tựa đầu vào đôi má ấm áp của thiên thần. Khi nào tôi ngã xuống, ấy là khi tôi tựa đầu vào linh hồn ấm áp của em.
" Em à,chị thực lòng xin lỗi em. Chị đã nuôi em bao nhiêu năm nhưng chưa từng đặt cho em 1 cái tên. Em vẫn được gọi là trâu như bao con trâu khác. Nhưng trong lòng chị, em đã từng là người bạn thân nhất những năm tháng ấu thơ không mấy êm đềm . Cầu mong em siêu thoát. Cầu mong cho em sớm được đầu thai làm kiếp khác, may mắn và hạnh phúc hơn. Cái chết của em giúp chị biết chấp nhận những mất mát đau thương nhất, chấp nhận từ bỏ, nhường nhịn những thứ tốt đẹp nhất trong 1 tâm can thanh thản"...
Đêm nay tôi mong mơ thấy em, chú trâu non đứng trên triền đê miên man hoa cỏ may và bạt ngàn gió lộng, ngỏng đầu về phía bên kia bến sông khắc khoải gọi :”nghé ngọ ơ....nghé ngọ ờ...” ...Em về nơi ấy bình an nhé...Những con sóng sẽ mang em về nơi bình an. Em ơi...
ST facebook - Nghi Nguyễn

  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 nhận xét:

Item Reviewed: Em Description: Tôi là con út trong gia đình, bố mẹ tôi cũng đều là con út, nên tôi không có em ruột, cũng chẳng có em họ. Rating: 5 Reviewed By: San San News Blog
Scroll to Top