Tôi quen nàng qua công việc, là lúc tôi đầu quân vào một cty mới và trở thành đồng nghiệp của nàng.
Qua vài lần đi ăn chung cùng team thì tôi bắt đầu thích nàng, cô gái dịu dàng, ít nói và có nụ cười rất lạ, ẩn đâu đó những man mác buồn.
Những lần "vô tình" gặp nhau trong căn-tin, "bất ngờ" đụng nhau khi đi dạo, những bó hồng tươi thắm mang nhịp đập dại khờ, nàng cuối cùng cũng chấp nhận làm bạn gái của tôi.
Lần hẹn hò chính thức thứ 3 cũng là lần nàng mời tôi đến nhà dùng cơm với gia đình.
Nàng sống với bố mẹ và em trai còn đi học. Mẹ nàng rất hiền, là mẫu phụ nữ vì chồng vì con, bố nàng thì khác, bộc trực và có phần nóng tính.
Tôi hơi e dè bố nàng nên cũng ko tự nhiên lắm, bữa ăn hôm ấy có chút căng thẳng.
Qua vài lần đi ăn chung cùng team thì tôi bắt đầu thích nàng, cô gái dịu dàng, ít nói và có nụ cười rất lạ, ẩn đâu đó những man mác buồn.
Những lần "vô tình" gặp nhau trong căn-tin, "bất ngờ" đụng nhau khi đi dạo, những bó hồng tươi thắm mang nhịp đập dại khờ, nàng cuối cùng cũng chấp nhận làm bạn gái của tôi.
Lần hẹn hò chính thức thứ 3 cũng là lần nàng mời tôi đến nhà dùng cơm với gia đình.
Nàng sống với bố mẹ và em trai còn đi học. Mẹ nàng rất hiền, là mẫu phụ nữ vì chồng vì con, bố nàng thì khác, bộc trực và có phần nóng tính.
Tôi hơi e dè bố nàng nên cũng ko tự nhiên lắm, bữa ăn hôm ấy có chút căng thẳng.
Trong lúc với tay lấy chén cơm thì trời ạ, thế nào tôi lệch mông ko kìm chế được trung tiện một tiếng rõ kêu.
Mọi người há hốc nhìn tôi, sau 5s bất tỉnh thì tôi cũng hoàn hồn nhìn mọi người, miệng mỉm cười thật duyên và lén đưa tay xuống dưới miết vào thành ghế phát ra một âm thanh tương tự.
Chợt ông bố đáng kính và có phần nóng tính của nàng mở lời :
- Đéo giống!
- Đéo giống!
Đến nay đã mười mấy năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ về mối tình trái ngang kia, tôi vẫn luôn tự hỏi trong đau đớn:
- Người với người , sao có thể đối xử nhẫn tâm như thế
- Người với người , sao có thể đối xử nhẫn tâm như thế
ST facebook - Dương Thành Lê
0 nhận xét:
Đăng nhận xét