Năm nay mùa đông đến muộn. Tưởng như đất trời quên cả rét ở tận đâu. Tôi trở dậy gọi con gái đến trường.
Trường mới, cô mới. Con bé vui. Tôi cũng thích.
Cô giáo rất trẻ, có đôi mắt lonh lanh như biết cười, nói.
Cô đón con bé rồi xuýt xoa. Lạnh không con. Thương quá. Anh nhớ chú ý thời tiết nhé.
Tự nhiên ngẩn ra mất một lúc. Ơ, thế là nhắc bố hay nhắc con.
Cho con bé vào lớp xong, cô bảo, anh cho em số điện thoại. Lại bị chạm vào đôi mắt. Gần như phải vội quay đi. Eo ôi, có nhất thiết phải truy sát nhau đến mức này không.
Trường mới, cô mới. Con bé vui. Tôi cũng thích.
Cô giáo rất trẻ, có đôi mắt lonh lanh như biết cười, nói.
Cô đón con bé rồi xuýt xoa. Lạnh không con. Thương quá. Anh nhớ chú ý thời tiết nhé.
Tự nhiên ngẩn ra mất một lúc. Ơ, thế là nhắc bố hay nhắc con.
Cho con bé vào lớp xong, cô bảo, anh cho em số điện thoại. Lại bị chạm vào đôi mắt. Gần như phải vội quay đi. Eo ôi, có nhất thiết phải truy sát nhau đến mức này không.
Ăn sáng xong ngồi cafe. Chủ quán thế nào lại bật nguyên bài Mắt đen của Trần Lập: Trong đôi mắt ấy, em nói gì, đôi mắt buồn...
Đương phiêu linh thì điện thoại rung lên nhè nhẹ.
Tin nhắn từ cô giáo của con. Đọc xong, lặng đi mất mấy giây: Anh ơi, gần hết hạn đóng tiền cho con rồi. Em ngại quá chả dám nhắc.
Đương phiêu linh thì điện thoại rung lên nhè nhẹ.
Tin nhắn từ cô giáo của con. Đọc xong, lặng đi mất mấy giây: Anh ơi, gần hết hạn đóng tiền cho con rồi. Em ngại quá chả dám nhắc.
Hic, tôi hay bị ảnh hưởng bởi lúc giao mùa.
Dù thế nào, bài Mắt đen cũng rất hay...
Dù thế nào, bài Mắt đen cũng rất hay...
ST facebook - Việt Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét