TÔI ĐÃ BỎ THUỐC LÁ THUỐC LÀO NHƯ THẾ NÀO?
(Và bạn còn tuyệt vời hơn thế)
.
Kính chào các người bạn của tôi. Như đã talk từ hôm qua, hôm nay tôi xin kể lại quá trình cũng như cách mình bỏ thuốc lá.
Như các bạn đã đã biết: Thói quen lúc đầu là mạng nhện, sau đó là sợi xích sắt.
Nếu các bạn nghiên cứu sâu về thói quen thì sẽ biết được rằng: Có những thói quen thay đổi được và có những thói quen ko thể thay đổi được. Các bạn có muốn bị thói quen xấu nó chi phối đời ta ko? Lý trí, ý chí ta bị chịu khuất phục, chịu thua thói quen xấu?
Năm ngoái, 2013, có 1 chùm ảnh tường thuật trực tiếp 1 nạn nhân của Ma túy chết trong 1 tháng. 30 ngày đó ghi lại dần dần khoảnh khắc sống cuối cùng của 1 con nghiện quá nặng, đây là thói quen ko còn cứu vãn nổi nữa, kết quả là cái chết. Hoặc 1 người già trên 75 tuổi nghiện thuốc lá/ lào, bạn còn hứng thú khuyên ông/bà ấy bỏ thuốc ko? Chắc là ko, vì những thói quen này ko thể thay đổi đc nữa, mà thay đổi làm gì nữa?
Tuy nhiên, tin mừng là các bạn tôi chưa ai 75 tuổi cả, cũng chả ai 70. Đa phần dưới 30,40 và dưới 50 là cùng. Chúng ta biết thừa là thuốc lá gây hại ,bỏ đi. Đây là cách tôi bỏ nè các bạn.
Quay trở lại cách đây 13 năm, 2001. Tôi sau khi hút chán chê thuốc lá, thuốc lào ở ngoài đường, tôi mua 1 cái điều về để ở...đầu giường (do ko chịu nổi nữa). Và mẹ tôi đập nó. Tôi lại mua cái thứ 2 để đầu giường, và mẹ tôi đập tiếp. Tôi tiếp tục mua cái thứ 3 thì mẹ tôi ko đập nữa. 5 năm, từ 2001 đến cuối 2005, tôi thường xuyên bắn 20 bi/ ngày, thuốc lá thì 2-4 điếu/ ngày, do thuốc lào vào là chán thuốc lá. Sáng ngủ dậy 6h, 6h30 chưa kịp đánh răng, rít 1 cái roài lăn quay ra giường 5-10 phút do phê thuốc. Rồi sửa soạn quần áo trước khi đi làm bắn phát nữa. Trong ngày thì nếu ngồi máy cứ 1 tiếng ra quán nước bắn 1 phát. Đang đi đường thì "tiêu chuẩn" xà vào quán trà đá là phải có cái điếu thì mới vào. Hồi đó lại hay đi đêm, và lựa chọn số 1 của trà đá đêm chính là phải có điếu cày. Hôm nào ko đi đêm thì trong buổi tối phải bắn 5- 10 bi là ít. Mà các bạn biết rồi đó, cái khổ nhục nhất của nghiện thuốc lá/ lào đó là khi...ốm. Ốm rất mệt, hút thuốc lào xong là mệt nhưng do quá thèm nên cố hút 1 phát. lúc hút thì sướng nhưng sau đó mệt hơn do đang...ốm. Còn cái hay của nó thì vô biên. Tôi được tặng 2 cái điếu ục Lai Châu, thế là từ đó chán tất cả các điếu cày nhỏ của HN. Lúc nào cũng sùng sục sùng sục cái điếu ục to tướng. Cái hay của điếu ục khi có thuốc lào ngon đó là cái sự phê nó lan tỏa khắp người, khắp đầu, chứ ko chỉ lên thái dương như điếu lào nhỏ bằng tre khác...Sướng thì sướng thật, nhưng lý trí phải còn chứ nhỉ? Nhất là bản năng cũng như xu hướng của con người càng ngày sẽ càng hướng đến cái đúng, cái văn minh, sự chân thiện mỹ. Cuối 2005, tôi quyết tâm bỏ.
Nhưng sự đời đâu có dễ thế. Ông nhúng chàm roài, tiền thuốc lá thuốc lào bao năm, mua đc cả vài cái Iphone 6 chứ chẳng chơi, giờ ông thích bỏ là bỏ à? Ông phải trả giá chứ?
Nicotine đã ngấm vào máu, nên khi bỏ các bác biết làm sao ko?
Ngồi máy tính cứ 10 phút thôi là bắt đầu hoa mắt, người cứ đờ mẹ cả ra, ko tập trung đc gì cả. Tôi phải làm sao?
Rất may mắn là tôi có 3 thứ, trong đó có 2 thứ khủng.
- Điều đầu tiên, nó như 1 cái niềm tin, 1 chân lý, 1 mệnh đề vậy, ta phải bám vào nó. Cũng như giải toán hình học không gian 11, ta phải lấy cái định lý đúng, mệnh đề đúng ra để giải bài toán, kiểu như: tổng 2 cạnh tam giác luôn lớn hơn cạnh còn lại, hoặc 2 đường thẳng //, nếu ta kẻ 1 đường vuông góc với đường này thì cũng sẽ vuông góc với đường còn lại. Hồi đó đầu tôi khá nhiều tư tưởng tà đạo (giờ vẫn còn nếu cần), nên khoái những thứ tà đạo. Tôi có 1 mệnh đề, 1 hệ giá trị niềm tin này để bỏ thuốc lá, thuốc lào này các bạn này, nó tương tự như toán hình học ở trên ý. Do tôi khá tin vào mệnh đề này nên 55% tôi bỏ ngay được thuốc lá. Mệnh đề đó như sau: Khi bạn bị cù, bạn cười, để làm gì? Để cho phê. Thế nếu bạn ko cười thì sao? Bạn sẽ phê hơn cả cười. Và tôi đã phát triển mệnh đề đó cho bản thân: Khi bạn thèm thuốc lá, bạn hút, để bạn phê. Nhưng bạn đéo hút thì sao? Xời, bạn sẽ phê hơn cả phê.
Đấy, chỉ vì cái tư tưởng tà đạo này mà 55% tôi bỏ ngay được thuốc lá. Tôi thích cảm giác phê phê lên cơn như chó dại, rồi kìm nén, rồi cắt cơn cho qua dần đi, hê hê, và nhất định theo đuổi cảm giác này. Thật thú vị.
- Thứ khủng thứ 2 có thể các bạn khó tin, đó chính là: Cafe thật nặng. Khi bạn cafe vào bạn càng thèm thuốc lá/lào hơn, nhưng khi uống quá ngưỡng thì sao? Kính thưa là cắt cơn ạ. Hồi đó tôi còn làm ở 25 Lê Thánh Tông, quận Hoàn Kiếm, gần đại học Dược ý. Do mới bỏ thuốc nên bị "nicotine" nó củ hành, cứ ngồi máy 10-15 phút là đờ con mẹ nó người ra, ngoài cái mệnh đề tà đạo ở trên nhưng tôi cũng muốn cắt cơn ngay. Thế là phi con mẹ ra Nguyễn Xí, Đinh Lễ - quán đấy giờ vẫn còn đấy - làm cốc cafe. Quán đấy cafe thiên về Robusta, rẻ, uống rất nặng. Điều kỳ lạ đã xảy ra là tống cafein liều cao vào người là nó trung hòa cụ nó Nicotin. Bạn ko tin á? OK mời bạn làm 4 cốc 1 lúc xem có tin ko. Người thể trạng khỏe, hợp cafe thì cứ làm liền tù tì 2 cốc đến 5 cốc vào mồm xem có hết thèm thuốc ko? Người bình thường như tôi là 1 cốc thôi là cắt cơn nicotin ngay lập tức. Ôi tuyệt vời. Chỉ cắt cơn = cách này thôi là cả sáng là khá "an toàn" roài, còn trong ngày thì ko sao, xài "ý chí" có thể được.
Riêng trò này tôi nghĩ nó đong góp vào 35% thành công bỏ thuốc lá, thuốc lào. Bù lại, chính thức từ cuối 2005 tôi nghiện cafe, hê hê, 9 năm nay ko ngày nào ko uống, kể cả Tết. Rất tiếc là nghiện cafe rất tốt, rất vĩ đại là khác ,hơn hẳn cái trò nghiện thuốc lá vớ vẩn, hèn nhát.
- Thứ khủng thứ 3 làm tôi bỏ được, đó là thể thao. Thể thao chiếm 10% quá trình bỏ thuốc thôi. 1 hơi thở dài hơn, sâu hơn, lành mạnh hơn do lá phổi tốt hơn làm tăng thích thú hơn hẳn thời còn hút thuốc.
OK giờ tôi muốn kể cho các bạn 1 quan sát thú vị của tôi, đó là ngoài 3 điều trên thì bạn phải tránh được 1 điều này ra, hoặc ít nhất phải biết về nó để phòng ngừa trước. Nếu ko vượt qua được cái này thì bạn khả năng sẽ hút lại. Tôi hỏi bạn 1 câu nhé: Bạn thèm hút thuốc lá/ lào nhất khi nào? Tôi nói là Nhất nhé, ko có nhì ba bét gì hết. Thử liệt kê những khi ta thèm thuốc:
- Lúc thức đêm.
- Lúc lập trình đêm cần tập trung.
- Lúc đan quạt (đánh bạc)
- Nơi công cộng, cafe, bar, sàn...cần tỏ ra "sành điệu".
- Lúc uống cafe.
- Lúc uống bia, rượu.
- Lúc nói chuyện ai đó (cần tỏ ra "sĩ", "sành điệu")
- Lúc buồn, chán, cô đơn.
...
Theo bạn đâu là trường hợp thèm thuốc lá nhất trong các trường hợp trên?
Sai hết roài, các cái ở trên chưa là cái gì hết. Tôi sẽ bảo bạn 1 trường hợp thế này, chỉ cần bạn vượt qua nó hoặc nhận diện được nó mà tránh thì bạn sẽ ko bao giờ hút thuốc lại nữa: ĐÓ LÀ LÚC BẠN NGHE TÂM SỰ BUỒN BÃ CỦA 1 NGƯỜI BẠN THÂN HOẶC BẠN RẤT YÊU QUÝ TRONG BỐI CẢNH ĐÊM.
Đó. Kinh khủng. Nỗi buồn đến từ sự đồng cảm là kinh khủng khiếp. Nó làm cho bạn tự giác đưa điếu thuốc lên mõm hoặc cái điếu 1 cách vô thức. Bạn muốn ngập chìm vào nỗi buồn của người đối diện. Nó lớn hơn hẳn các lý do thức đêm hay cần tập trung, hay sĩ diện hay lúc đánh bạc rất nhiều. Bạn chỉ cần rời bỏ được điếu thuốc lá hoặc cái điếu cày lúc này thôi là bạn bỏ thuốc được mãi mãi. Dù nước mắt có rơi, dù cảm xúc lấn át lý trí thì đôi tay cũng cố mà gạt đi. Mà hồi trẻ trâu hay có trò này lắm. Mà chuyện buồn của thằng đối diện đó đa phần đến từ...tình, kế đó gia đình, xã hội, tiền =))
OK, giờ tôi đã kể xong câu chuyện tôi đã bỏ thuốc như thế nào rồi đó bạn. 30 ngày liên tiếp cafe liều cao nốc vào họng là tôi cắt cơn được hẳn, cảm giác "dấm dứt" của Nicotin cũng biến mất, như kiểu thay máu ý. Mà trước đây cũng có câu chuyện 1 cô gái châu Âu bị tai nạn mất rất nhiều máu, sau khi truyền máu ở viện về cô ta bỗng...nghiện thuốc lá do tiếp phải máu của 1 chàng nghiện thuốc. Với tôi là 30 ngày thì nicotine sẽ chạy gần hết ra khỏi máu, có thể coi là thay máu.
Còn các bạn, tại sao các bạn ko bỏ được, hoặc chỉ bỏ được vài ngày là lại... tự thưởng cho mình vài điếu thuốc, rồi lại hút lại?
Lý do là động cơ của các bạn ko rõ ràng, rất mờ nhạt, rất vớ vẩn, đưa ra các cam kết yếu với 1 mốc thời gian cũng ko rõ ràng, thường hay yếu đuối tự thỏa hiệp với chính mình, ko quyết tâm ko thỏa hiệp với cái xấu, và thường thì ko xác định rõ là bỏ suốt đời. Thường thì bỏ thuốc có 3 động cơ lớn: Sợ hãi, Muốn hạnh phúc hơn, Muốn văn minh hơn. Còn tôi thì có thêm 1 động cơ riêng tôi nữa, đó là: KO 1 THÓI QUEN XẤU NÀO CHI PHỐI ĐƯỢC TÔI HẾT, từ gái mú, cờ bạc, game, thuốc, rượu bia (cái này có tẹo). Thế cho nên cứ cái gì có dấu hiẹu thành thói quen xấu là tôi stop.
- Sợ hãi: Bạn đủ sợ hãi chưa? Bạn biết thừa nó hại phổi, ung thư vòm họng, tay run, nhanh chết hơn, lúc mang thai có thể sinh ra con dị dạng, khói thuốc lá có thể hại con cháu bạn. Người thân bạn có ai chết vì thuốc lá ko? Nếu bạn đủ sợ, tự bạn sẽ bỏ được. Nếu bạn ko đủ sợ? Bạn có thể tự sợ hãi được, nên bỏ.
- Muốn hạnh phúc hơn: Đó là viễn cảnh khi ta ko hút thuốc nữa. Sức khỏe sung mãn hơn, tăng cân ngay lập tức trong 1 tháng, hơi thở sâu hơn, nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ bạn bè, được coi là bản lĩnh hơn.
- Muốn văn minh hơn: Cái này thuộc phạm trù văn hóa và chân thiện mỹ, phạm trù hoàn thiện bản thân. Đái đường, ăn tiết canh lợn, vứt rác, ăn thịt chó, chặt chém du khách, bạo lực gia đình...là những thứ ko văn minh, ko chấp nhận được trong thế giới này. Xu hướng tự nhiên của con người là hướng đến cái đúng, cái đẹp, chân thiện mỹ và văn minh. Hút thuốc lá là ko văn minh. Đâu phải ngẫu nhiên đây là ngành bị đánh thuế cao, cấm được quảng cáo, ko đc khuyến khích trong kinh daonh, bị treo biển "cấm hút thuốc" ở nơi công cộng và tiêu chuẩn...Khi biết hút thuốc lá là ko văn minh, nên dừng lại trước khi là con người ko văn minh.
Vì vậy, bạn cần 1 động cơ rõ ràng, với cam kết cao, liên kết các yếu tố trên với nhau, kiểu như: TÔI QUYẾT TÂM TỪ BỎ THUỐC LÁ MÃI MÃI VÌ NÓ TỔN HẠI SỨC KHỎE CỦA TÔI VÀ NGƯỜI THÂN, TÔI MUỐN KHỎE MẠNH HƠN VỚI HƠI SỞ SÂU HƠN, TINH THẦN TÔI MINH MẪN HƠN, TÔI MUỐN MÌNH VĂN MINH HƠN VÀ TRUYỀN CẢM HỨNG ĐẾN NGƯỜI XUNG QUANH; TÔI QUYẾT TÂM TỪ BỎ THÓI QUEN XẤU NÀY, TÔI CHỈ MUỐN MÌNH CÓ NHỮNG THÓI QUEN TỐT.
Tất nhiên các bác sĩ khoa phổi ko thích điều này.
Và tất nhiên quá trình từ bỏ của bạn cũng cần thời gian, nhưng khi động cơ của bạn đã quá rõ ràng, cộng với cam kết cao, tích cực, dũng cảm thì bạn bỏ ko quá khó khăn, mặc dù khó khăn là vẫn có, nhưng quyết tâm ko thỏa hiệp với cái xấu.
Theo nghiên cứu thì...24 năm bạn mới mất hoàn toàn ký ức về thuốc lá/ thuốc lào. Nhưng đừng lo, bạn bỏ được 1 năm thôi là coi như bỏ được mãi mãi rồi.
Mà các chú biết ko? Có cái trải nghiệm này khá buồn cười: ngày xưa tôi bỏ cuối 2005, nhưng đến 2009 vẫn hút thuốc lào...trong mơ. Đến 2010 thì các giấc mơ mới hết sạch. Từ 2005 đến 2009 ko những tôi mà cả bạn của tôi đều mơ thấy hút thuốc lào, 1 năm mơ khoảng 3,4 lần. Cứ mỗi lần trong mơ hút là ân hận vô cùng, cảm thấy mình kém cỏi, bao nhiêu công sức đổ đi hết. Thậm chí có lần cả 2 đứa kể với nhau trùng hợp là đều khóc, vì trót hút. Xong tỉnh mới biết là mơ mới hết khóc, thở phào hóa ra chỉ là mơ. Còn trong ngày thì thừa bản lĩnh bỏ roài. Đó, bản thân tôi cũng bị nó hành thêm 4 năm ở trong mơ nữa các bạn ạ!
Giờ 2014 roài, tròn 9 năm bỏ thuốc lá/ lào, theo cách tính của dân cầm đồ là 10 năm.
Bỏ đi bạn, bỏ đi các bạn tôi!
BỎ ĐI.
NGAY LẬP TỨC
Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=483359321803254&set=a.108775475928309.10548.100003875700350&type=3&theater
Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét