Biết anh có kịp về
Em
Đàn bà bốn mươi
Có bình minh nào le lói phía xa xôi mà em cứ chờ cứ đợi
Để đôi khi khóc trong đêm chẳng phải vì yếu đuối
Mạnh mẽ đến tột cùng...nên nước mắt tự rơi thôi
Vẫn biết trong đời
Khi ta thấy bình yên là ta đang hạnh phúc
Nên tháng ngày cứ nối tiếp nhau trôi đi nhàn nhạt
Những cảm xúc nghẹn ngào, em đành cất sâu vào tận đáy tim
Ừ, thì bình yên
Để thấy mình đang sống
Bởi cuộc đời là thật
Chỉ tình yêu là thứ gì xa xỉ đến nhói đau...
Em đã đợi quá lâu
Nắng nhạt rồi, hoàng hôn tím màu loang lổ
Muốn đốt hết một lần bao đam mê, khát khao em gìn giữ
Biết anh có kịp về...để cháy cùng em.......
LĐ
----------------
Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=2013885988889738&set=a.1474102942868048.1073741829.100008050680110&type=3&theater
0 nhận xét:
Đăng nhận xét