Tâm sự của Chồng
Tôi tên là Chồng. Vâng. Trong giấy khai sinh ghi là Chồng. Trong chứng minh thư nhân dân ghi là Chồng. Trong hồ sơ xin việc ghi là Chồng. Và đương nhiên, ở cái văn phòng công ty tôi mới được tuyển dụng này thì người ta cũng gọi tôi là Chồng.
Một bữa tôi đi ăn trưa sớm. Đang ngồi ăn trong quán thì một em trực tiếp tân văn phòng sà tới: “Chồng, anh ăn trưa sớm thế. Em ăn cùng anh cho vui nhé!” Tôi ừ. Và chúng tôi cùng ngồi ăn.
Một chút xíu sau, một cô đồng nghiệp nữa bước vô: “Chồng, ăn trưa ở đây à? Ăn cùng với Chồng luôn nhé!” Tôi gật đầu vẫy vẫy tay. Em văn phòng lúc nãy bảo: “Chị ngồi ăn luôn cho vui ạ.” Hai chị em vừa ngồi ăn, vừa ríu rít tâm sự, nói cười vui vẻ.
Tôi nhìn xung quanh, chợt phát hiện nhiều người đang nhìn trộm tôi… kính nể.
Đang chưa hết ngại thì chợt thấy chị trưởng phòng bước vô. Thấy tôi, chị quát ầm lên: “Chồng, ai cho mày cúp làm ra ăn trưa sớm thế? Còn hai con này nữa, ai cho chúng mày cũng cúp làm sớm theo thằng Chồng đi ăn trưa sớm thế này?”
Hai cô cùng đồng thanh: “Dạ, chị ngồi ăn cùng tụi em cho vui ạ!” Thế là chị trưởng phòng cũng ngồi xuống ăn cùng chúng tôi luôn.
Tôi lại nhìn xung quanh một lần nữa. Phát hiện ra ối thằng đang ăn cơm thì… mắc nghẹn.
Tuấn Ngọc Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét