Mùa Xuân em đi chợ Hạ
Mua cá Thu về chợ hãy còn Đông
Ai nói với anh rằng em đã có chồng
Bực mình em đổ cá xuống sông em về.
Mua cá Thu về chợ hãy còn Đông
Ai nói với anh rằng em đã có chồng
Bực mình em đổ cá xuống sông em về.
_ Ca dao cổ _
Cô gái đảm đang, tháo vát, tảo tần. Sáng tinh sương thức dậy sớm đi chợ để mua được cá tươi. Cô về chợ rồi mà chợ hãy còn đông. Cái tảo tần của người con gái không chỉ một ngày, mà suốt tháng, quanh năm. Nghệ thuật chơi chữ trong hai câu thơ thâu tóm cả bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông gợi ra điều ấy. Hai câu thơ như một bức tranh tứ bình về bốn mùa trong năm; mà ở bức nào, cô gái cũng là tâm điểm. Sự liền mạch của bốn mùa Xuân, hạ, thu, đông và nhịp thơ làm lộ ra được cái khỏe khoắn, hồ hởi, phấn chấn và chút tự hào ngấm ngầm mà khó giấu về bản thân của nàng thôn nữ.
Nhưng vẫn không tránh khỏi thị phi. Cái khôn ngoan, đảm đang, tháo vát chắc là làng trên xóm dưới đều hay, bởi tiếng lành đồn xa và cũng bởi văn minh làng xã thì có gì mà giấu cho được. Người đời đành đơm đặt chuyện khác, kinh hoàng, ác nghiệt hơn nhiều: Cô đã có chồng. Tin đồn thất thiệt này nhắm vào những trai làng xa, chứ ở gần, người ta biết cả. Chắc khó có trai làng nào đăng đối cùng cô, cô kén chọn, và xứng đáng được kén chọn, nên cô đợi người tài trai trong thiên hạ.
Miệng tiếng ác như dao, ai mà không biết. Tiếng xì xào của các bà, các cô, các chị đi chợ chặn đứng bước chân tự tin, phấn chấn. Hay là trên đường về, cô gặp anh, chưa kịp khoe cái đảm, cái khéo thì nghe anh xa xôi em có nơi có chốn rồi phải không em? Bao giờ thì cho anh ăn giầu hút thuốc? Ô... Chết sững như trời trồng, như bị tạt gáo nước lạnh vào tâm tình đang hồ hởi. Bực bội, cái bực bội của một tính tình khảng khái, cô quăng cá xuống sông, không chút tiếc nuối, rồi quảy quả ra về. Hơi thơ đi liền một mạch, như là hơi thở dồn dập vì giận hờn, vì bước chân rảo lên như chạy trốn khỏi những tin đồn quái ác. Chắc cô giận cả anh nữa, sao anh chẳng tin em, mà lại tin miệng tiếng thế gian.
ST facebook - Nghe Trong Gio
0 nhận xét:
Đăng nhận xét