Những tháng ngày tuổi trẻ lênh đênh...
Chập tối mới ngủ trưa dậy, Hà Nội những ngày cuối tuần luôn là khoảng thời gian để những kẻ bận bịu với lo toan từ cuộc sống như ta ngủ vùi đi mà tạm gác lại mọi thứ.
Nhỏm cổ nhìn xung quanh... trống hoác, căn phòng tối om, lạnh lẽo và thiếu thiếu. Lần nào cũng vậy... Ta ghét những buổi chiều tà, bởi nó là hồi chuông để mở cánh cửa bước vào màn đêm, nơi thành phố có tấp nập tới mấy cũng chẳng thể đủ ủ ấm sự cô đơn trong tâm hồn những kẻ lang bạc xa xứ.
Ở Hà Nội 8 năm, 8 năm tưởng dài đằng đẵng nhưng chẳng đặng cho một giấc chiêm bao. Hôm rồi ngồi nghe chị bán nước than thở "nốt năm này thôi rồi về với đất ông đất cha mà bám víu, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo...cái Hà Nội này...nó hút máu con người ta" tự dưng thấy lòng tím tái. Nhìn lại mình, chả phải là một minh chứng hùng hồn cho câu chuyện được nghe kể đó sao... Ấy thế mà bảo rời đi...thì chân đi chả nỗi. Chẳng có cái gì níu kéo, chỉ là xâu trong tâm khảm vẫn cứ huyễn hoặc bản thân để rồi chân nhấc hoài mà lòng chẳng bước. Chán
Cũng chẳng thể biết bản thân sẽ làm được điều gì sau những tháng ngày hụp lặn giữa thành phố cuồn cuộn, chỉ biết ta cứ mãi là tràng trai lớn, dù có cố gắng tới mấy cũng chẳng thể đủ để mà trưởng thành thành người đàn ông thực thụ. Ngẫm thế rồi lắm lúc cười khẩy, rít hơi thuốc chầm chậm thở phì phèo vào màn đêm mà nhíu mày chê cười chính cái thân xác.
Những tháng ngày tuổi trẻ đi hoang, cứ để đôi chân lang thang khắp đây đó, chạy tới những nơi thật xa để trốn tránh những điều chát chúa của cuộc sống, trốn dăm ba ngày thôi rồi lại quay lại, bởi biết vai ai cũng có gánh nặng, chẳng phải mình ta, quẳng đi thì ai gánh nó, nghĩ thế nên tội, đời là thế muốn sướng thì phải khổ đã, người làm được tại sao ta không, thế rồi cứ thế nói nói cười cười trong suốt cuộc hành trình với ư những người xa lạ để rồi về thành phố lại đắm mình trong cái bộn bề, cái túng quẫn. Cơ mà vẫn thõa, đời vui mấy, biết tận hưởng từng khoảnh khắc, thế đời vẫn còn tươi.
Những ngày tuổi trẻ chơi vơi, chơi vơi tới bạc lòng. Những nẻo đường yêu toàn đưa ta tới ngõ cụt. Lần nào cũng vậy chỉ mỉm cười rồi tự nhủ "đen thôi, chứ đỏ quên đi". Rồi lại lạc loài trên phố xá đông đúc. Hà Nội cũng từ đó mà thành cố nhân, cứ một mình lang thang hết những nẻo dài hun hút chẳng nhớ nổi tên đương tên phố, chỉ thấy quen thôi còn đi tới đâu thì tới, đêm dài quá mà lòng lại trống không nên cứ mặc chẳng thiết. Ít ra cũng còn hơn vạn kẻ, ta có Hà Nội. Ta ưa thành phố này những ngày cuối thu, hoa sữa chín rơi đầy trên từng lối. Vị hoa sữa thoảng qua ngọt tới muốn nuốt cả bụi đường, hít hà cho thật no nê, Hà Nội tình đến chết. Yêu. Rồi vẩn vơ lại nhớ tới dáng hình người trong mộng, chẳng biết họ có yêu Hà Nội không, chứ ta, yêu Hà Nội cũng một phần vì có người ở đó. Thế rồi lại tương tư. Vị hoa sữa cứ thế thấm dần trong từng mạch máu. Mùa cứ thế bảng lảng cho những kẻ cô liêu...
Những tháng ngày tuổi trẻ lênh đênh. Những buổi chiều chẳng dục ta về vội. Phố mùa này cứ xác xơ. Đi đâu cũng thấy con người ta cuống cuồng trong vòng xoáy. Trước hẳn ta sẽ cười mà chê bai họ, sống mà không kịp thở thì sống làm chi. Thế nhưng giờ thì khác, lắm lúc ta thèm được cuốn mình vào vòng xoáy giống như thế. Thèm khẳng định cái tôi, thèm bon chen, lườn lách, thèm lọc lừa, thèm cả gian manh và thủ đoạn nữa, thế nhưng cố lắm làm chẳng nổi. Cứ sống như kẻ mộng du chẳng biết đâu là đích đến, có một giấc mơ ấp ủ trong tim đó, nhưng lại chẳng tìm được lối mà chắp cánh nó bay lên. Để rồi cứ thế mà thoi thóp sống ngày một ngày hai với những đồng tiền vụn vặt. Thở dài thường thượt cả đêm cũng chẳng mảy may thấy cho mình một lối thoát. Bế tắc tới muốn hét tướng lên, thế nhưng lại sợ thằng nằm bên nó đấm cho tím ruột tím gan, lại thôi, nhắm mắt ngủ, mai lại dậy và tiếp tục những ngày đều đều giống nhau, trắng toát. Ước mơ vẫn cứ là tấm ảnh kỷ yếu được lắp trong lồng kính lung linh, thi thoảng mang ra ngắm thôi còn chẳng thể nào mà đưa tay chạm tới. Thương thân mình đến thế..
Thế rồi những ngày tuổi trẻ cứ thế trải dài ra mênh mông, vui chẳng ít mà buồn cũng chẳng phải dành phần riêng cho những ngày cũ xưa. Ấy thế nhưng trái tim vẫn đập và lồng ngực vẫn thở những luồng căng cứng nhiệt huyết, bởi thế nên chẳng bao giờ dám để cho mình ngán ngẩm. Bản thân luôn vực mình dậy không cho phép mình chê trách cuộc đời bất cứ điều chi. Cuộc đời không có lỗi, nếu nó có lỗi chắc hẳn chỉ là không may thôi thế nên khóc cười thế nào đi chẳng nữa cũng hãy để mình hướng tới những ngày sau đó. Những ngày sau là những ngày sáng tươi, những ngày của niềm vui và những ngày để hàn huyên về những gì mà quá khứ đã vun đắp. Đời là một bản nhạc, nếu không biết dùng tâm hồn mà lắng nghe nó thì bạn sẽ vẫn mãi là những kiếp người chán ngắt, bởi kể cả những buồn đau cũng có vẻ đẹp riêng trong nét sầu của nó. Cứ sống đi, cứ bước với những ngày tuổi trẻ thênh thang đi, mọi thứ hãy để ngày mai phán xét, chỉ cần giữ lại niềm tin thôi là đủ, bởi chính nó là thứ giúp cuộc sống của chúng ta đẹp đẽ hơn trong từng nhịp thở, trong từng tháng ngày sống.
ST facebook - Cường đèn pin
0 nhận xét:
Đăng nhận xét