Sáng đi học,vừa buồn ngủ vừa đói,trưa mình phi về nhà nấu bát mì ăn cho ấm bụng rồi làm giấc.Bếp nhỏ,mùi hành phi,mùi cà chua,mùi thịt,mùi mỳ quyện vào nhau.Dậy mùi,thơm nhức.
Ăn được nửa bát thì nhà bên vọng sang tiếng chửi bới,tiếng đập bàn,đập ghế rất hăng say.Với những phẩm chất được rèn giũa,tôi luyện bao lâu mình phi ra cửa hóng.Thì ra chuyện là cậu con trai nhà bên có xăm một dòng chữ nhỏ ở tay.Nhưng bà mẹ không đồng ý với việc đó,bà bảo :
- Mày xem,có đứa nào tử tế mà xăm hình ko?Lũ xăm trổ,lũ bạn mày.Rặt một lũ không tử tế!
Cái từ "tử tế" như gia vị quá tay,ném tõm vào bát mỳ của mình mặn chát,mình tự ái gác đũa.Cô ấy nhắc đến từ " tử tế " các cậu ạ.
Mình thì không trách cô,mỗi thế hệ có một cách nhìn khác nhau,có những quan niệm khác nhau về các vấn đề,nhất là vấn đề xăm trổ.Nhưng mình muốn cởi phăng quần áo,xồng xộc chạy sang trước mặt cô dõng dạc mà rằng :
- Cô xem,khối thằng không có hình xăm nào trên người cũng khốn nạn...y như cháu đấy thôi.
Tại một phần trời lạnh một phần sợ bát mỳ để lâu không ngon,nên mình lại thôi...Hi hi
ST facebook - Hiệp Đặng
Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015
CHUYỆN XĂM
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét