Bà Kim xóm em!
Chả biết từ khi nào xóm em có một bà cụ tên là Kim. Năm nay bà 81 tuổi.
Có phải vì bà tên Kim hay ko mà nhừ rứa rồi giọng vẫn rổn rảng kim tiền, đi đến đầu làng cuối làng đã nghe tiếng bả.
Bà Kim đẹp lắm, hồi trẻ nhẽ cũng tốn giai như em. Hí hí...
Bà hài hứơc và hay chuyện. Mà chuyện nào của bà cũng làm em cười như ma cù mất vài tháng.
Có lần em ngồi soạn bài, thấy bà thủ thỉ mí bu em:
- Dung này, da mày đồi mồi dư lày là mày sống dai lắm đấy. Chứ ko như tao da nhẵn này dễ chết non.
( Lạy hồn, 81 tuổi hồn hãn lo chết lon ) Biểu tượng cảm xúc pacman
Thi thủm mò lên phòng em chơi, thấy em để ảnh anh chàng E voát ( vai chính bộ phim Chạng vạng) thần tượng của em trên bàn làm vịêc, bà chỉ vào thằng em trai em rồi nhìn lại ảnh phán:
- Sao mày chụp cái ảnh như thằng tử tiệt thế.
Nó cãi: - Ơ, cháu đâu.
- À à tao nhầm, đây là thằng Đai U. ( Ý bà là San U trong phim Mối Tình Đầu của Hàn Cuốc. ) Ặc...ặc...
Có hôm bà bảu, con Hương rỗi rãi lai bà đi chợ Đổ bà mua ít vỏ về nhai trầu. Em đang định khai thác tí kinh nghiệm đong giai nên gật đầu bọp phát. Đi luôn và ngay. Hê hê...
Trên đường đi chả may xe hết xăng, em bảu bà xuống gòi hì hục dắt bộ. Đã mệt thì chớ bà còn làu bàu:
- Hết xăng thì cũng phải cố mà đi chứ.
Em cười rủn cả tay chân ứ dắt nổi nữa, bà cứ làm như đạp xe mệt hết hơi ý.
Cả đoạn đường dài bà kể ti tỉ thứ chuyện, em thì khéo moi, cứ chủ đề yêu em lái. Kkkkk...
- Tao yêu từ năm 16, ông ấy đẹp lắm con ạ. Con nhà nho nên lúc nào cũng đi guốc mộc, quần lụa trắng tinh. Mình hồi ấy ngây thơ, sợ cậu mợ nên chỉ dám vụng trộm, thi thủm hẹn nhau ra bụi tre cuối làng. Mà chả biết nói chuyện gì đâu. Yêu lắm. Ông làm thơ rất hay...
Khổ cái ngày xưa đói, nên nhìn cũng gày guộc. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn, có tình yêu như bà là của hiếm đấy. Còn làm được thơ thì ác liệt rồi chứ còn...
- Thế sao lại chia tay nhau hử bà?
- Thì cũng chỉ tại đói. Với lại còn dại...
- Tranh nhau ăn hả bà?
Bà buồi nguồi ánh mắt xa xăm:
- Cái con này. Tranh ăn thì còn ra thể thống gì nữa.
Rồi bà thổn thức:
- Hôm ấy, đón đường bà đi đồng về, anh ý đi lướt qua thả một câu như gío thoảng " Tối nay tôi đợi như mọi lần nhé" Tao bổi hổi bồi hồi đợi tối.
Ăn chửa kịp no, vấn vội cái tóc vẫn thơm nức mùi bù kết mà chiều bà hào phóng cho hẩn năm quả. Giời tối mù mịt chẳng giăng sao đéo. Bà chân đất chạy phăng phăng vừa chạy vừa ngoái lại sợ ma đuổi. Đến gần bụi tre thì họ kít phát rồi đi nhẹ nhàng cho ló duyên, đã thấy ổng lù lù trắng toát đứng đái tự bâu gìơ. Gớm, tim đập như lúc trú bom.
Hai người hàn huyên thẽ thọt được chừng đoạn bằng thủi sôi nồi cơm. Thì...ngượng quá mài ạ. Ông ý kéo bà sát vầu. Tay sát tay, bụng sát bụng, tóc sát mũi... Bà vừa sợ vừa thích, tim cứ nhảy tưng tưng, chân đứng ko vững cứ nhủn ra.
Bỗng bà khựng cảm xúc lại vài giây.
Tao thấy cái gì nong nóng lại răn rắn hơi chạm vào hông mình. 😜😜
Kiểm tra lại phát cho chắc.
Bà mới hích cái mông lên, đúng rồi, rắn thật, nóng thật.
A ha...hóa ra là ông mang khoai nướng đi cho mình, mà nãy gìơ dấu. Nỡm ạ.
Thế là từ lúc ý nói chuyện chả tập trung nữa, cứ đợi thời khắc ông rút củ khoai nướng ra cho ăn mà tứa nước chân răng. Bụng thì sôi ùng ục...
Tai ù đi chỉ nghe ổng lõm bõm:
" - Tôi xin lỗi mình, cạnh mình người tôi cứ lên cơn sốt..."
Đã biết người ta đói, mang đi rồi hok bỏ ra còn xin lỗi, lỗi lỗi cái đếu j. Hic...
- Ha ha ha...bà ơi là bà. Không phải khoai nướng đâu. 😜😜😜
- Cha tiên nhân mày, tao biết rồi, lúc ấy tao ko biết.
- Con chết mí bà mất, củ khoai ý được hai lạng ko hả bà. 😂😂😂
- Sư bố mày, thế rồi bà đợi mãi, đợi mãi, ông ấy cứ nói liên thiên, vẫn ko chịu bỏ khoai ra liên hoan, tao dỗi đi về. Người đâu mà kẹt xỉ.
Sau đận ấy bà giận, ko gặp nữa. Thế rồi ông đi bộ đội là bà ở nhà lấy chồng đấy.
...
ST facebook - Xuân Hương Quán
Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét