Sáng sớm nay ra đái bờ ao
Nhón chân nhướn mắt ngó qua rào
Ủ ôi chùm phượng nhà ai nở
Chợt nhớ mùa iêu tự thuở nào
.
Thuở ấy nào tôi biết đếch gì
Cứ cầm tay bảo: lấy tôi đi
Ngúng nguẩy lắc đầu em khẽ nói
Đợi mùa sau cậu mãn khóa thi
.
Tôi hái chùm hoa phượng đỏ lòm
Kẹp nhanh vào bẹn bước lom khom
Ngỡ rằng tặng thế cho lãng mạn
Ai ngờ em bảo : tưởng lòi dom
.
Rồi có một chiều em ôm tôi
Khóc nhiều như thể chết đến nơi
Mười ngón tay đan còn bấn loạn
Tôi vẫn ngu ngơ bảo: dở người...
.
Em khóc: người ta đã bỏ trầu
Hẹn ngày giáp hạt sẽ đón dâu
Lòng em mưa gió đành gom lại
Chôn cả u hoài xuống huyệt sâu .
.
Tôi nghe như thể sét bên tai
Khua tay vội níu gót trang đài
Hỡi ôi chỉ thấy toàn cánh phượng
Nhuộm đỏ hồn tôi như máu phai
.
Rồi một ngày kia nắng úa vàng
Có người con gái bước sang ngang
Nhà ai pháo nổ rền bên cửa
Để cái tình tôi khóc bẽ bàng
.
Thế rồi từ đó bao mùa tới
Tôi cứ điềm nhiên coi như không
Sớm nay thức dậy buồn đi đái
Gặp cánh hoa xưa lại chạnh lòng ...
Nhón chân nhướn mắt ngó qua rào
Ủ ôi chùm phượng nhà ai nở
Chợt nhớ mùa iêu tự thuở nào
.
Thuở ấy nào tôi biết đếch gì
Cứ cầm tay bảo: lấy tôi đi
Ngúng nguẩy lắc đầu em khẽ nói
Đợi mùa sau cậu mãn khóa thi
.
Tôi hái chùm hoa phượng đỏ lòm
Kẹp nhanh vào bẹn bước lom khom
Ngỡ rằng tặng thế cho lãng mạn
Ai ngờ em bảo : tưởng lòi dom
.
Rồi có một chiều em ôm tôi
Khóc nhiều như thể chết đến nơi
Mười ngón tay đan còn bấn loạn
Tôi vẫn ngu ngơ bảo: dở người...
.
Em khóc: người ta đã bỏ trầu
Hẹn ngày giáp hạt sẽ đón dâu
Lòng em mưa gió đành gom lại
Chôn cả u hoài xuống huyệt sâu .
.
Tôi nghe như thể sét bên tai
Khua tay vội níu gót trang đài
Hỡi ôi chỉ thấy toàn cánh phượng
Nhuộm đỏ hồn tôi như máu phai
.
Rồi một ngày kia nắng úa vàng
Có người con gái bước sang ngang
Nhà ai pháo nổ rền bên cửa
Để cái tình tôi khóc bẽ bàng
.
Thế rồi từ đó bao mùa tới
Tôi cứ điềm nhiên coi như không
Sớm nay thức dậy buồn đi đái
Gặp cánh hoa xưa lại chạnh lòng ...
-- Ngô Đồng ---
0 nhận xét:
Đăng nhận xét